TÔI KHÔNG THỂ GIÚP THA NHÂN VÌ ĐÃ KHÔNG TỰ GIÚP ĐƯỢC MÌNH

TÔI KHÔNG THỂ GIÚP THA NHÂN VÌ ĐÃ KHÔNG TỰ GIÚP ĐƯỢC MÌNH

Susan Steinmetz là một khoa học rất hạnh phúc trong công tác của mình. Cô nói: “Khí tượng học là điều đặc biệt trong mối liên hệ giữa tôi với Chúa. Nó là một sản phẩm của đời sống tôi – và là một phương tiện Đức Chúa Trời dùng để dạy tôi càng nhiều hơn về Ngài”.

Công trình nghiên cứu của cô là về nước trong bầu khí quyển. Ngay đến những khu vực khô hạn nhất trên thế giới, cũng vẫn có nước trong không khí. Nhưng nó chỉ tưới cho mặt đất và đem sự sống đến khi cô đọng lại và rơi xuống thành mưa. Nó cô đọng lại như thế nào? Cô Sue giải thích: “Chung quanh những phân tử ‘bụi’ tí ti, có ái lực đối với nước. Thánh Kinh dạy con người vốn là ‘bụi đất’ – còn Chúa Giê-xu là ‘nước hằng sống’. Khi ái lực của chúng ta đối với Ngài được thoả mãn, chúng ta cũng có thể góp phần làm tươi mát cái thế giới thuộc linh đang hoang vắng này nữa”
Bản thân tôi đặc biệt bị biểu tượng về cái mống (cầu vồng) cuốn hút. Về phương diện vật lý học cái mống là kết quả của tác dụng mà mặt trời một lăng kính trên ánh sáng và trong thời của Nô-ê, lần đầu tiên Đức Chúa Trời đã dùng nó như một biểu tượng thuộc linh rằng Ngài sẽ chẳng bao giờ còn đe doạ phán xét cả thế gian bằng nước vì cớ tội lỗi nữa. Sự soi sáng của Ngài được chiếu ra xuyên qua các tín hữu, tất cả chúng ta đều là chứng nhân cho ân điển và sự tốt lành thiện hảo của Ngài. Nhưng thiết tưởng cần nhớ cho đúng rằng,vào thời của Nô-ê, chỉ có một số ít người đã được cứu mà thôi. Họ đã được cứu như thế nào? Nhờ làm theo điều Đức Chúa Trời đã dạy họ làm”.
Susan Steinmetz là một nhà nghiên cứu khí tượng học của Phòng thí nghiệm Ứng dụng của Cơ quan Quản trị Đại dương và Khí quyển Quốc gia Hoa Kỳ (NOAA) tại Washington D.C. Chương trình nghiên cứu thường xuyên của cô nhằm vào việc tìm hiểu cặn kẽ hơn các dữ kiện nhờ các dụng cụ khảo sát trắc diện thẳng đứng đặt trên một loạt các vệ tinh khí tượng của NOAA. Cô còn tham gia nhiều chương trình giảng dạy, đào tạo các đội khảo sát tại các trung tâm khí tượng địa phương khắp nước Mỹ về các kỹ thuật mới nhằm thu thập và phân tích các dữ kiện về thời tiết từ các vệ tinh.
Cô Steinmetz đỗ bằng Cử nhân Khoa học về Khí tượng học, Toán học, và Vật lý học tại Đại học đường Tiểu bang Pennsylvania, và công tác tại NOAA trong một kế hoạch cộng tác nghiên cứu trước khi gia nhập ban lãnh đạo tại Trung tâm Nghiên cứu Thời tiết Thế giới để cộng tác lâu dài hơn vào năm 1979.
Cô Sue đã chia sẻ lời làm chứng này của mình với Tiến sĩ Eric Barnett, Hiệu trưởng RADAS nhân một lần đến viếng NOAA vì nghề nghiệp với cương vị một người ký hợp đồng với dự án ứng dụng các vệ tinh.
Hội Thánh của cô là Cộng đồng Cơ Đốc giáo giao ước mới tại College Park, Maryland.
Hãy tưởng tượng một phòng thí nghiệm khoa học hàng đầu trong một tổ chức của chính phủ – một điểm nóng thật sự về các sáng kiến và phương pháp tiên tiến. Cũng hãy tưởng tượng đặc biệt về một phòng thí nghiệm được thiết kế lộ thiên, lập ra để khuyến khích việc trao đổi thông tin và luận cứ sốt dẻo – nơi mà một hoạt động không ngừng nghỉ cả về hai phương diện tinh thần lẫn thể chất đều được khuyến khích. Phòng Nghiên cứu Ứng dụng thuộc Sở Vệ tinh, Dữ kiện và Thông tin về Môi trường Quốc gia của Tiểu bang Thương mại Hoa Kỳ, nằm tại ngoại ô Washington DC, chính là một nơi như thế.
Nhưng bên trong trụ sở ấy, chúng ta thấy có một góc thật yên tịnh. Xin chúng ta hãy đến gặp người chiếm dụng nó, cô Susan Steinmetz để phỏng vấn cô về nguồn gốc của thái độ yên tịnh đó của cô. Và cũng phỏng vấn cô về vấn đề tại sao các bạn đồng nghiệp của cô, phần lớn đều là các nhà khoa học lớp đàn anh của cô, cũng thường đến nhờ cô giúp đỡ để giải quyết các vấn đề cá nhân của họ?
Radas:: Thưa cô Susan, chúng tôi biết cô đang nghiên cứu về một phương diện của khí tượng học thuộc thời đại không gian hiện nay, có đúng như thế không?
Steinmetz: Vâng. Tôi đang tiếp tục lý giải các hình ảnh do vệ tinh cung cấp về hơi nước trong bầu không khí quyển nhằm cải tiến các bản tin dự báo thời tiết tại các khu vực chúng tôi đang quan sát nhờ các trạm hay khinh khí cầu quan sát thời tiết trên mặt đất. Không khí thường vô hình trong khí quyển, nhưng trên các vệ tinh ngày nay có những bộ máy cảm ứng hồng nội tuyến có thể chỉ ra nơi mà số nước có hình thức là chất khí đó tập trung.Chúng làm việc ấy bằng cách đo bức xạ của năng lượng vô hình do các phân tử li ti của nước phát ra.
Radas:: Điều đó nghe ra có vẻ rất lý thú.Cao vọng của cô phải chăng luôn luôn là muốn trở thành một nhà nghiên cứu khí tượng học?
Steinmetz: Không, chắc chắn là không. Tôi luôn luôn chuyên tâm trong vấn đề muốn làm một việc gì thực tế, giúp ích được cho người khác, và làm một điều gì đó có ý nghĩa bằng đời sống của mình, nhưng qua nhiều năm rồi, tôi cảm thấy là mình đã bị thất bại thảm hại. Hồi ở trung học,thành tâm lớn lao nhất của tôi là một chiến dịch năm năm rất thành công cho việc quảng cáo một cổ máy của Coca-cola! Cả trong thời đó, tôi vẫn biết là đáng lẽ mình phải dùng cuộc đời mình làm những việc tốt hơn thế. Nhưng có vẻ như tôi không thể nào giúp ích gì được cho người khác mà không gây tổn thương cho họ.Tôi có nhiều ý định tốt, nhưng tôi đã không giữ được các lời hứa của mình, nên nhiều cố gắng của tôi đều kết thúc bằng thất bại.
Tuy nhiên, tôi được điểm cao trong các môn học,và theo học hai năm tại trường Cao đẳng Tiểu bang Millersville, tại Pennsylvania, trước khi chuyển đến Đại học đường Tiểu bang Pennsylvania để học bằng Cử nhân Khoa học. Nhưng điều còn quan trọng hơn là tôi đã càng khôn ngoan đủ để nhờ Đức Chúa Trời giúp tôi khiến cuộc đời mình đạt thành công.
Radas:: Ý cô muốn nói là cô đã quyết định trở thành một Cơ Đốc nhân, và điều đó đã tạo ra một sự thay đổi tối quan trọng?
Steinmetz: Đúng thế. Tôi đã được trưởng dưỡng trong một gia đình có tình yêu thương và “đạo đức” nhờ “tôn giáo” của cha mẹ tôi. Nhưng tôi không nói là bản thân tôi đã nhận biết Đức Chúa Trời. Lẽ dĩ nhiên là tôi ít hay chẳng bao giờ tiếp xúc với các Cơ Đốc nhân chân chính.Chúng tôi “cầu nguyện cảm tạ” trước bữa ăn, nhưng không hề thật sự cầu nguyện.Cha mẹ tôi không đến nhà thờ – và tôi chẳng nhìn thấy được đầy đủ nơi những người mà tôi nghĩ họ là các Cơ Đốc nhân để tự mình tôi có thể đến nhà thờ.
Năm tôi lên mười lăm hay mười sáu tuổi, tôi mới thật sự được nghe nói về những con người đã sống những cuộc đời Cơ Đốc nhân năng động thật sự, nên tôi cũng muốn làm như thế nữa. Nhưng tôi đã chẳng quen biết ai trong số những người ấy, hay làm thế nào để có được phần quyền năng mà tôi biết là bản thân tôi không hề có đó. Tôi bắt đầu đọc Thánh Kinh một mình,vì tôi nghĩ rằng dù sao thì bộ sách ấy cũng nắm giữ trong nó những lời giải đáp. Nhưng sau đó, vì quá bận việc học hành ở trường trung học và cao đẳng nên tôi chẳng có thì giờ để theo đuổi việc đi tìm một điều vừa viễn vông vừa mơ hồ như là đức tin vào Đức Chúa Trời.
Khi vào trường cao đẳng, tôi thật sự thất vọng vì mọi nỗ lực muốn giúp đỡ tha nhân của tôi đều thất bại. Tôi có ý định tốt nhưng chúng đều kết thúc bằng việc gây thương tổn cho người khác. Tôi thiếu khôn ngoan và sức lực để làm điều tốt nhất mình có thể làm được. Bỗng dưng tôi bị tràn ngập bởi cái nhận thức rằng sở dĩ mình không giúp gì được cho người khác, là vì bản thân tôi chẳng biết phải làm gì với chính cuộc đời mình.
Cuối cùng, tôi đã cầu xin Đức Chúa Trời hướng dẫn đời sống tôi, tuy lúc ấy tôi chẳng biết gì nhiều về Ngài cả. Với tôi, Ngài không phải là Đấng mà tôi có khả năng để với tới. Nhưng tôi sẵn sàng tin rằng vì Ngài đã dựng nên tôi, do đó, Ngài rất yêu tôi. Chắc chắn là Ngài có thể hiểu tôi hơn cả chính tôi hiểu tôi nữa – tôi đã nghĩ như thế. Chính Ngài phải biết cuộc đời tôi có thể trở thành có giá trị như thế nào!
Radas:: Cô có nghĩ là chính Đức Chúa Trời đã hướng dẫn cô vào nghề khí tượng học này không?
Steinmetz: Tôi chắc chắn là như thế! Và cách thức Ngài làm việc ấy đã thuyết phục được tôi rằng Ngài vốn cũng có óc trào lộng nữa. Lúc ấy tôi đang đi ngang qua một hành lang thuộc phòng khí tượng học của trường cao đẳng. Thình lình tôi nhận thấy mình tự nhiên cười to lên. Tôi nghĩ:Phải chăng mình lấy làm thích thú khi nghĩ rằng mình sẽ trở thành một nhà khí tượng học?
Tôi theo một khoá học về ngành ấy, chỉ để đáp ứng phần đòi hỏi về khoa học tổng quát mà thôi, và cảm thấy yêu thích bầu không khí khi học môn ấy. Đối với tôi thì nó thật toàn hảo – có phần nào đáng sợ,có sự thách thức về phương diện khoa học, và có giá trị cho cộng đồng theo ý nghĩa thực tế. Tôi tin quyết rằng Đức Chúa Trời đã dẫn tôi đến chỗ quyết định như thế.
Radas:: Sau đó, cô có hi vọng được chuyển sang một trong các nhà trường hàng đầu về khí tượng học tại Hoa Kỳ để tiếp tục việc học tập nghiên cứu?
Steinmetz: Vâng, và chính tại Đại học đường tiểu bang Pennsylvania, tôi đã được biết Đức Chúa Trời như đã biết hiện nay –nghĩa là với tư cách một người giúp đỡ, và là một bạn thân thật sự cho cá nhân tôi. Dưới quyền chỉ dẫn và kiểm soát của Ngài, tôi đã trở thành một con người mới.Cho nên chính là nhờ sự chỉ dạy của Ngài để tôi học môn khí tượng học – và tôi đã vâng theo – mà tôi biết được rằng Ngài có thể giúp đỡ tôi về mọi phương diện của đời sống. Cũng chính nhờ môn khí tượng học mà tôi đã gặp những người quan trọng giúp tôi tăng trưởng trong sự hiểu biết và thông biết Ngài. Bây giờ, tôi đang cố gắng – và tôi nghĩ là mình sẽ thành công – để cũng giúp đỡ nhiều người khác nữa. Tôi mong là có càng nhiều người hơn nữa sẽ có thể nhận biết và yêu mến Ngài y như tôi vậy.
Radas:: Và chính vì thế mà cô đã đến công tác về một vấn đề thực tế tại một trong các trung tâm tiên tiến nhất của ngành nghiên cứu về khí tượng học ứng dụng trên thế giới.
Steinmetz: Vâng, Phòng Nghiên cứu Ứng dụng này quả thật là một nơi gây nhiều phấn khởi. Chỉ trong nhóm của tôi thôi, còn có bốn nhà khoa học khác nữa, tất cả đều nghiên cứu về việc ứng dụng các dữ kiện từ vệ tinh trong những lãnh vực như dự báo lũ lụt bùng nổ, dự báo sương mù trên duyên hải, theo dõi bức xạ và nhiệt độ để dự kiến về các mùa vụ. Nhiều nhóm khác đối phó với nhiều vấn đề khác – theo dõi băng và tuyết, cháy rừng, các điều kiện dịch bệnh trong nông nghiệp, những cơn bão lốc thình lình – có thể nói cả một bảng liệt kê vô tâm. Chúng tôi thường thảo luận về các lãnh vực ấy trong những cuộc hội thảo của chúng tôi. Tôi thật sự tạ ơn Đức Chúa Trời vì Ngài đã ban cho lòng tôi sự bình an và nhiều cơ hội để tôi làm chứng đạo, cũng như cho tôi một công việc làm có giá trị thực tiễn.
Radas:: Còn chúng tôi thì tạ ơn Ngài vì đã lợi dụng lời làm chứng và gương tốt của cô trong phòng thí nghiệm đầy sôi động này.Chúng tôi cũng tin chắc rằng Đức Chúa Trời ban cho mọi người chúng ta những lời giải đáp cần thiết cho các vấn đề bức bách nhất của đời sống. Chính nhờ Ngài mà chúng ta có thể trở thành hữu ích, hữu dụng hơn cho nhiều người khác. Có rất nhiều điều mà Ngài có thể làm thay đổi. Và những thay đổi ấy không thể nói là hiếm hoi, vì một thay đổi hết sức đột ngột có thể được trông mong là sẽ xảy ra trong đời sống của bất cứ một người nào đã trở thành một công cụ của Đức Chúa Trời.
Sứ đồ Phao-lô cũng từng trải một cuộc thay đổi hết sức bất ngờ trong cuộc đời ông, khi ông tận hiến chính ông cho sự quan tâm chăm sóc và tình yêu thương trìu mến của Ngài. Chính ông đã viết: “Vậy, hỡi anh em, tôi lấy sự thương xót của Đức Chúa Trời khuyên anh em dâng thân thể mình làm của lễ sống và thánh đẹp lòng Đức Chúa Trời, ấy là sự thờ phượng phải lẽ của anh em. Đừng làm theo đời này, nhưng hãy biến hoá bởi sự đổi mới của tâm thần mình, để thử cho biết ý muốn tốt lành, đẹp lòng và trọn vẹn của Đức Chúa Trời là thể nào” (Ro 12:1-2).

No comments

Powered by Blogger.