BÓNG TỐI VÀ BÌNH MINH - Bài 1: ĐẤNG CỨU THẾ CHỊU KHỔ
MỤC LỤC
01.Đấng Cứu Thế Chịu Khổ
02.Chén Hy Sinh
03.Nữa Đêm Trong Vườn
04.Ba Giờ Sáng
05.Sáu Phiên Tòa Xét Xử Chúa Giê-Xu
06.Người Đánh Mất Thập Tự Giá
07.Con Đường Thập Tự
08.Lạy cha! Xin tha cho họ
09.Hôm nay ngươi sẽ được ở với ta!
10.Đây là con của mẹ! Đây là mẹ của ngươi
11.Sao ngài lìa bỏ tôi?
12.Ta khát!
13.Mọi sự đã được trọn!
14.Lạy cha! Con giao linh hồn trong tay cha!
15.Những Bài Học Vâng Phục
16.Ngày đức chúa trời trả lời “a-men”!
17.Phán quyết của quý vị là gì?
18.Một Phép Lạ Sáng Chúa Nhật
19.Chữa Lành Tai Vạ Của Sự Chết
20.Bẽ Gãy Hàm Của Sự Chết
21.Khải Hoàn Cho Người Không Xứng Đáng
22.Hy Vọng Cho Người Không Được Tha Thứ
Bài 1: ĐẤNG CỨU THẾ CHỊU KHỔ
Mục sư Chuck Swindoll kể lại kinh nghiệm của ông khi lần đầu tiên trong đời thật sự đối diện với sự chết như sau:
“Đột qụy”. Hai chữ đã đem sự tê lạnh chạy xuyên qua thân thể tôi.”
“Tôi thật khó thể tin được rằng vị bác sĩ đang nói với tôi. Tôi cảm thấy như mình đang bò vào hang thẩm đen tối của cảm xúc ở bên trong tôi, lần đầu tiên trong suốt cả cuộc đời, tôi đối diện với chính sự chóng qua của mình.”
“Tôi không bao giờ quên được cảm giác lúc đó. Đó là vào lúc 5g50 sáng ngày 14 tháng 10 năm 2000. Chỉ bốn ngày trước sinh nhật thứ 66 của tôi. Ban đầu tôi thấy hơi đau một chút thôi. Nhưng bởi vì vị trí chỗ đau, cũng như bởi nó không hết, nên tôi và nhà tôi quyết định đi khám bác sĩ. Và nhờ chúng tôi đã quyết định làm điều đó, nên tôi có thể nói rằng nhờ thế mà tôi được sống đến ngày nay và không bị đau đớn nữa.”
“Theo sự tường thuật mới đây nhất của chuyên gia tim mạch, bác sĩ Jack Spitzberg,cũng như sự nghiên cứu riêng của bác sĩ gia đình của chúng tôi, bác sĩ Kenneth Cooper, thì tim tôi hoàn toàn không bị những thiệt hại vĩnh viễn. Một ống nhỏ bằng thép được nối ngang qua huyết mạch của tim tôi, hầu giúp cho máu lưu thông cách bình thường như trước đây. Sau một thời gian ngắn, tôi được cho biết là thân thể tôi đã chấp nhận ống thép nhỏ bé ấy, và sự sống tôi trở lại gần như bình thường.”
“Quả là một sự tương phản to lớn so với những lời đáng sợ tôi đã nghe trong buổi sáng của một ngày giữa tháng Mười ấy – đột quỵ – và bản tường thuật sau cùng được đưa ra đang khi tôi và nhà tôi đang thưởng thức tách cà-phê tuyệt vời – tim tôi không bị thiệt hại vĩnh viễn nào!”
“Bóng tối do cảm xúc lo sợ đem đến đã ra đi. Bình minh của hy vọng tươi mới và những ước mơ hồi sinh, đã biến tôi thành một người mới với sự quyết tâm phục vụ Chúa mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Hầu để hoàn thành chương trình của Ngài trên đời sống tôi, bao gồm tất cả bất cứ điều gì có thể xảy đến. Có thể nói rằng tôi đang tràn ngập sự biết ơn Chúa và sẵn sàng bước vào tương lai mới đang mở ra trước mắt.”
Trải qua hơn 30 năm, tôi luôn ngạc nhiên trước hai thái cực mà Chúa Giê-xu của chúng ta đã kinh nghiệm tại lúc kết thúc chức vụ trên đất của Ngài. Sự thống khổ, đau thương dẫn đến cái chết mà Ngài đã gánh chịu; theo sau bởi sự vui sướng cực kỳ của sự sống lại vinh hiển và sự chiến thắng mồ mã của Ngài. Những thời giờ bỏ ra để suy gẫm về hai thái cực này trong những ngày cuối trên đất của Chúa Giê-xu, luôn luôn để lại trong tôi một sự thèm khát được hiểu biết thêm về nó.Thêm sự soi sáng. Thêm sự hiểu biết. Đối với tôi thì dường như những thái cực tương phản nhau này rất xứng đáng cho việc để thì giờ và sự chú tâm, mà chỉ có nghiên cứu sâu xa mới có thể đem đến được mà thôi.
Những bài giảng về chủ đề này chắc chắn rất hữu ích, những bài hát, những bài Thánh ca cũng vậy. Nhưng nếu chúng ta hy vọng sẽ đi sâu vào sự hiểu biết và ứng dụng cá nhân, thì chúng ta cần phải để thì giờ viếng thăm lại quang cảnh này một cách cẩn thận hơn. Một khi chúng ta đầu tư sự suy gẫm của mình như đáng có,chúng ta sẽ được làm tăng thêm quyền năng trong sự thờ phượng Đấng đã chết thay cho chúng ta. Chúng ta tôn cao Ngài, là Đấng đã sống lại từ kẻ chết, hầu chúng ta có thể sống một cuộc đời được biến đổi như chúng ta ước muốn.
Cho nên tôi hướng tư tưởng của mình chú tâm vào cả thảm kịch và sự khải hoàn của Cứu Chúa chúng ta. Kinh nghiệm ở trong sự đen tối và bước vào bình minh, như của Mục sư Chuck Swindoll mà tôi vừa kể, hay như của quý vị nào cũng đã từng trải qua, thì so với bóng tối và bình minh của Chúa Giê-xu thật không thấm vào đâu cả. Tôi nghĩ, lắm lúc Đức Chúa Trời cho chúng ta rơi vào những hoàn cảnh ấy, hầu để khích lệ chúng ta hiểu được phần nào điều mà Chúa Cứu Thế Giê-xu đã trải qua.
Nhiều thế kỷ trước đây, một trường hợp bóng tối và bình minh khác cũng đã xảy ra trên bờ biển phía nam của Trung Quốc. Một nhóm người Bồ Đào Nha cư trú vùng đó đã xây dựng một ngôi đại giáo đường trên ngọn đồi cao nhìn xuống hải cảng Macao.Họ dựng một thập tự giá bằng đồng to lớn vươn lên bầu trời tại ngôi thánh đường ấy. Vài năm sau một trận bão to thổi qua. Công việc từ ngón tay của Đức Chúa Trời đã xóa đi công việc của con người. Các viên đá tráng lệ của ngôi đại giáo đường bị giông bão phá sập, và kéo từ trên đồi nhận chìm xuống biển. Tất cả những gì còn lại chỉ là bức tường đổ vỡ phía trước của ngôi giáo đường, và cây thập tự giá bằng đồng trên ấy, nó vẫn đứng sừng sững không kay chuyển bởi sự giận dữ của bão tố.
Nhiều thế kỷ sau đó, một chiếc tàu bị đắm, quăng hàng trăm thủy thủ xuống biển cách không xa hải cảng ấy. Một số bị chết, chỉ rất ít còn sống sót. Trong số người sống sót có một người đàn ông đã bám chặt vào mảnh vụn của con tàu, ở trong nổi kinh hoàng, lạc mất phương hướng, không biết đâu là đất liền. Tuy nhiên, mỗi lần ngọn sóng đưa anh lên cao, anh nhận ra cây thập tự giá ấy trên ngọn đồi, và anh đã hướng về đó bơi vào bờ và sống sót.
Đối với hàng triệu triệu người không đếm hết được, thì đó chính là những gì thuộc về ý nghĩa của thập tự giá. Nó là một dấu hiệu rực rỡ của sự giải cứu, hướng dẫn những linh hồn hư mất, chìm đắm trên con tàu tội lỗi, từ bóng tối của sự chết chiếu rọi vào bờ bến của bình minh của nếp sống mới. Nhưng nó cũng là một chỗ của sự hy vọng cho biết bao Cơ-đốc nhân, là những người quay trở lại cùng thập tự giá, mang theo những mảnh vụn của đời sống họ – những đời sống bị vùi dập bởi cơn lốc của một cuộc hôn nhân phụ, hay những hậu quả tàn rụi của một tội lỗi, một số người khác bị gãy làm hai do sự mất mát một người bạn đời, hay sự tra tấn của sự xấu hổ. Tất cả những người ấy, và ngay cả người khác nữa, đều được mời đến cùng thập tự giá, một nơi mà Đức Chúa Trời và con người gặp nhau,nơi sự bình an và sự đầy trọn được tìm thấy.
Tuy nhiên, quyền năng giải cứu linh hồn không phải trên dấu hiệu của thập tự giá,nhưng ở trong Đấng đã mang lấy sự sĩ nhục của nó. Vì vậy lời mời không phải đến với nơi chốn, bèn là đến với một Đấng. Đến với Đấng chịu đau đớn, chịu nghiền nát bởi sự chết đem lại một công tác cứu chuộc tuyệt vời – một mùa xuân của sự thương xót và ân điển cho toàn thế giới.
Hướng về chính Ngài và công việc của Ngài mà chúng ta bước bài loạt này học này.
Trước hết chúng ta sẽ gặp Ngài trong tiên tri Ê-sai đoạn 52 và 53. Nhiều thế kỷ trước khi Chúa Cứu Thế đến, tiên tri Ê-sai đã ghi lại những chi tiết lạ lùng về sự chịu khổ của Ngài, sự hổ nhục của Ngài do bị chính dân mình từ bỏ, và cái chết cứu chuộc của Ngài. Thật quan trọng cho chúng ta để dừng lại tại đây và liên kết quang cảnh của sự đau khổ, quan sát sự hình phạt, kinh ngạc trước thập tự giá, và khám phá sự lạ kỳ như thế nào, mà thập tự giá đã phân rẽ bởi vực thẳm của điều sai, đã được giải hòa bởi công việc của tình yêu toàn hảo.
Es 52:13-53:12 là một trong bốn “bài ca của người đầy tớ” trong sách, Ê-sai nói tiên tri về Đấng Messiah, được gọi ở đây là Đầy Tớ của Đức Chúa Trời, Chúa Cứu Thế đã giải cứu chúng ta khỏi sự chết của tội lỗi và ban cho chúng ta đời sống mới mẻ, phước hạnh. Mỗi câu trong bài hát cổ xưa năm câu này đều được rung lên với sự thống khổ của Chúa Cứu Thế – sự thống khổ chữa lành tất cả mọi vết thương của thế giới, và tất cả khả năng có thể bị thương của nó nữa.
Câu đầu tiên khởi sự tại chỗ kết thúc hành trình của Người Đầy Tớ với sự tôn cao của Ngài và lao vút xuống từ chỗ đó. Mặc dù thế gian nhìn vào cuộc đời của Ngài như là một sự thất bại ngu dại, nhưng Đức Chúa Trời khen ngợi và tôn cao Đầy Tớ của Ngài, về việc đi theo đường lối đã đặt trước mặt Ngài, ngay cả khi nó dẫn sâu vào trong bóng tối.
Tuy nhiên, trước khi Ngài được khen ngợi và tôn cao, Người Đầy Tớ sẽ chị thống khổ.Ngài sẽ bị chà đạp, gương mặt và thân thể Ngài bị biến hình. Một bức tranh quả hết sức chính xác mà vị tiên tri đã vẽ lên về Chúa Giê-xu cho chúng ta. Nhiều thế kỷ sau, thân thể và gương mặt của Chúa Giê-xu đã biến hình từ sự tra tấn,đánh đập mà Ngài đã nhận lãnh từ tay của tòa công luận. Từ sự tra tấn của những người lính La-Mã, và từ sáu tiếng đồng hồ của sự thống khổ khi bị treo trên thập tự giá. Mời quý vị hãy lắng nghe cách tiên tri Ê-sai mô tả trước đó gần như tám thế kỷ, trước khi những điều kinh khiếp này xảy ra.
Es 53:1-10.
“Ai tin điều đã rao truyền cho chúng ta, và cánh tay Đức Giê-hô-va đã được tỏ ra cho ai?
Người đã lớn lên trước mặt Ngài như một cái chồi, như cái rễ ra từ đất khô. Người chẳng có hình dung, chẳng có sự đẹp đẽ; khi chúng ta thấy người, không có sự tốt đẹp cho chúng ta ưa thích được.
Người đã bị người ta khinh dể và chán bỏ, từng trải sự buồn bực, biết sự đau ốm, bị khinh như kẻ mà người ta che mặt chẳng thèm xem; chúng ta cũng chẳng coi người ra gì.
Thật người đã mang sự đau ốm của chúng ta, đã gánh sự buồn bực của chúng ta; mà chúng ta lại tưởng rằng người đã bị Đức Chúa Trời đánh và đập, và làm cho khốn khổ.
Nhưng người đã vì tội lỗi chúng ta mà bị vết, vì sự gian ác chúng ta mà bị thương.Bởi sự sửa phạt người chịu chúng ta được bình an, bởi lằn roi người chúng ta được lành bịnh.
Chúng ta thảy đều như chiên đi lạc, ai theo đường nấy; Đức Giê-hô-va đã làm cho tội lỗi của hết thảy chúng ta đều chất trên người.
Người bị hiếp đáp, nhưng khi chịu sự khốn khổ chẳng hề mở miệng. Như chiên con bị dắt đến hàng làm thịt, như chiên câm ở trước mặt kẻ hớt lông, người chẳng từng mở miệng.
Bởi sự ức hiếp, và xử đoán, nên người đã bị cất lấy; trong những kẻ đồng thời với người có ai suy xét rằng người đã bị dứt khỏi đất người sống, là vì cớ tội lỗi dân ta đáng chịu đánh phạt?
Người ta đã đặt mồ người với những kẻ ác, nhưng khi chết, người được chôn với kẻ giàu; dầu người chẳng hề làm điều hung dữ và chẳng có sự dối trá trong miệng.
Đức Giê-hô-va lấy làm vừa ý mà làm tổn thương người, và khiến gặp sự đau ốm. Sau khi đã dâng mạng sống người làm tế chuộc tội, người sẽ thấy dòng dõi mình;những ngày người sẽ thêm dài ra, và ý chỉ Đức Giê-hô-va nhờ tay người được thạnh vượng.”
Có hai bức tranh rất nổi tiếng vẽ Chúa Cứu Thế Giê-xu được nhiều người biết đến. Cả hai đều cùng mang tên giống nhau, nhưng do hai họa sĩ khác nhau vẽ. Bức thứ nhất là công trình của họa sĩ Holman Hunt,vẽ một cảnh quen thuộc trong xưởng mộc, nơi Chúa Giê-xu làm việc bên cạnh cha nuôi là Giô-sép. Chúa Giê-xu, một thanh niên đã lớn, đang ngưng công việc lại và dang thẳng hai cánh tay Ngài ra, tạo nên một cái bóng mang hình thập tự giá trên phía kia của vách tường.
Bức tranh kia do một họa sĩ khác vẽ, nhưng cũng trong hình thức tương tự. Lúc này Chúa Giê-xu còn là một đứa bé, đang dang hai tay chạy đến cùng mẹ mình, mặt trời rọi từ phía sau lưng Ngài. Một lần nữa, tạo nên hình bóng của thập tự giá rọi phía trước đường đi của Ngài.
Và hai bức tranh này, dù có vẽ do tưởng tượng trong hình thức, để lại một ấn tượng rất thật trong tâm trí của bất cứ ai ngắm xem, bởi vì chúng cho chúng ta hình ảnh thật của thập tự giá trong cuộc đời của Chúa Giê-xu. Nó không bao giờ lìa Ngài. Ngài đã sống với nó từ những ngày đầu tiên của mình. Trong cách nào đó,nó thật rõ ràng trong trí óc non trẻ của Ngài rằng thập tự giá đang ở phía trước, bởi vì rất sớm ngay sau khi thi hành chức vụ, Chúa Giê-xu đã bắt đầu nói về nó cho các môn đệ của Ngài.
Cũng trong cách đó, có hai người đã vẽ trong Cựu ước hình bóng của thập tự giá. Cả hai đều hết sức rõ ràng và ý nghĩa. Một ở trong Thi Thiên 22, được viết khoảng một ngàn năm trước khi Chúa Giê-xu sanh ra. Bức kia là trong Ê-sai 53, được viết khoảng 250 năm sau bức thứ nhất. Nhưng xin quý vị hãy suy nghĩ về điều đó,hầu như gần tám thế kỷ trước khi Chúa Giê-xu đến trên đất này, tiên tri Ê-sai đã mô tả về Ngài trong cách như là ông đang chứng kiến tận mắt vậy. Nhưng do bởi phép lạ của Thánh Kinh đã làm việc bên trong cuộc đời của tiên tri Ê-sai,nên chúng ta có trước mặt mình trong phân đoạn tuyệt đẹp này một sự diễn tả rõ ràng và dễ thương về Chúa Cứu Thế nhiều thế kỷ trước khi Ngài đến trên đất này. Tôi muốn nói đến vài câu trong đoạn này trong cách tóm tắt, nhưng không vội vàng,đang khi chúng ta suy cùng ý tưởng mà tiên tri Ê-sai đã có.
Nếu quý vị để ý Es 53:2, sẽ thấy một sự diễn tả về Chúa Giê-xu như cách mà người ta đã nhìn Ngài. Hơn thế nữa, 53:1-3 diễn tả Người đầy tớ chịu khổ chính y như cách mà con người đã nhìn Ngài. Trong các câu 4-6, Ngài được mô tả theo cách Đức Chúa Trời đã nhìn Ngài. Sau đó trong các câu 7-10, Ngài được mô tả theo như cách mà chính Ngài mô tả về mình.
1.Trước hết, theo cái nhìn của con người về Ngài. Điều này có lẽ sẽ làm một số người ngạc nhiên, khi nhìn thấy Ngài thật sự xuất hiện trong Kinh Thánh như thế nào. Không có gì gây ấn tượng hết. Không rực rỡ, không nổi bậc, không có hình dáng bên ngoài đẹp đẽ. Nhưng bày ra trước mặt chúng ta trong cách đơn giản, dễ hiểu.
“Người đã lớn lên trước mặt Ngài (Chúa Cứu Thế lớn lên trước mặt Đức Chúa Trời) như một cái chồi, . . .”
Không có sự quyến rũ trong cái chồi nhỏ bé, mềm yếu ấy. Không có sức mạnh to lớn xuất hiện bên ngoài. Không có sự đẹp trai tác động. 53:2 nói rằng: “Giống như một cái chồi mọc lên từ mặt đất khô.” Điều này mô tả hình dáng bên ngoài của Ngài.“Đất khô” có lẽ là đất phổ thông tại xứ Palestine thời đó, không có gì ngoài bụi cát dưới gót giầy của quân La-mã khi Chúa Cứu Thế đến trên đất. Ngay cả cho dù khi thời giờ đã trọn, Đức Chúa Trời đưa Chúa Giê-xu đến thế gian này, lúc đó thế giới cũng thù ghét người Do-thái như họ vẫn làm cho đến ngày nay. Đế quốc La-mã cai trị họ bằng một ngọn roi sắt. Chúa Giê-xu giống như một cái chồi nhỏ,mềm yếu, mọc lên từ đất khô vậy.
Sau đó nói về Ngài như một con người rằng,
“.. . Người chẳng có hình dung, chẳng có sự đẹp đẽ; khi chúng ta thấy người, không có sự tốt đẹp cho chúng ta ưa thích được.”
Bản Kinh Thánh The Living Bible dịch là “không có bất cứ điều gì khiến chúng ta muốn Ngài cả.” Con người nhìn vào Ngài và họ không muốn Ngài. Sứ đồ Giăng cũng nói giống như thế rằng: “Ngài đã đến trong xứ mình, song dân mình chẳng hề nhận lấy Ngài.” Họ không muốn Ngài. Không uy nghi,không đường bệ. Sự mô tả về Ngài rất thực. Không có bất cứ điều gì về Ngài có thể làm cho chúng ta bị thu hút đến cùng Ngài cả.
. . . khi chúng ta thấy người, không có sự tốt đẹp cho chúng ta ưa thích được. (AIFL-855, TS)
Hãy nhìn điều đó xem. Tại sao vậy? Bởi vì sứ điệp phổ thông chúng ta thường nghe hôm nay cho thấy như là Chúa Giê-xu xâm nhập vào xứ Trung Đông và rồi thế giới kinh ngạc lạ lùng trước sự xuất hiện của Ngài, họ đã đi theo Ngài như một đám đông khổng lồ. Đó không phải là sự thật. Họ đã thù ghét Ngài! Họ không muốn Ngài! Ngài không phải là nhân vật tai to mặt lớn trên sân khấu thời đó. Ngài cũng không phải là kẻ chiến thắng; Ngài là người thua. Ngài không đến cưỡi trên lưng một con ngựa trắng, với mục tiêu giải phóng dân Y-sơ-ra-ên khỏi đế quốc La-mã. Ngài đến như một người bị thù ghét. Họ không bị Ngài thu hút.
Tiếp theo phân đoạn mô tả Ngài như cách nhìn của quốc gia Y-sơ-ra-ên về Ngài. “Ngài đã bị người ta khinh dễ và chán bỏ.” Nguyên ngữ Hê-bơ-rơ mà chúng ta dịch là “khinh dễ” là một chữ có nghĩa là “coi như là không đáng kể, hay không có giá trị.” “Khi chúng ta ngắm xem Ngài, chúng ta bảo Ngài không có giá trị gì cả.”Nó có nghĩa là “lấy làm ân hận và khinh bỉ người nào đó.” “Chúng ta khinh bỉ Ngài. Chúng ta lấy làm ân hận về Ngài. Chúng ta khinh dễ Ngài. Chúng ta đã không muốn Ngài. Ngài không được chúng ta trông đợi nhìn thấy.”
Tiếp theo phân đoạn Kinh Thánh ấy cũng nói rằng Ngài bị “người ta chán bỏ, bỏ quên.”Chúng ta sẽ không hiểu điều này nếu không thật sự hiểu được ý nghĩa mà nguyên ngữ muốn nói đến. Nó có nghĩa là “không ai biết đến.” Nó có nghĩa là Ngài không hề có được đám đông những người được kính trọng trong nước vây quanh. Ngài bị “không ai biết đến.” Có nghĩa là Ngài cô đơn. Ngài không hề có một đám đông môn đệ, là những người gây ấn tượng trước công chúng, khiến người ta không làm gì khác hơn là cũng đi theo Ngài. Ngài tìm kkiếm cách vô ích thích thú Ngài như thế – thật sự thì chỉ một số rất ít đếm trên đầu ngón tay thôi. Ngài “không được ai biết đến.”
Và tôi nghĩ rằng tuyệt điểm của việc nói về cách con người nhìn Ngài dưới mắt họ là,
“Người đã bị người ta khinh dể và chán bỏ, từng trải sự buồn bực, biết sự đau ốm, bị khinh như kẻ mà người ta che mặt chẳng thèm xem; chúng ta cũng chẳng coi người ra gì.” (Es 53:3)
Chúng ta đã không đánh giá Ngài như là Người có giá trị. Chúng ta xây lưng khỏi Ngài,và bỏ quên Ngài. Chúng ta che mặt mình khỏi Ngài.
Chữ mà nhiều tâm lý gia sử dụng ngày nay là ý tưởng về sự giảm giá. Nếu quý vị thính giả nào gần gũi những người trong lãnh vực này thì hiểu điều đó có nghĩa gì. Đây là một sự giảm giá tột cùng. Ý tưởng này có nghĩa như sau. Sự lăng nhục vĩ đại nhất quý vị có thể làm cho một người không phải là chỉ trích người ấy,nói những điều xấu về người ấy, hay loan truyền tin tức thất thiệt về người ấy.Sự lăng nhục vĩ đại nhất quý vị có thể làm cho một cá nhân là coi thường người ấy, bỏ quên, không chú ý đến người ấy. Họ coi thường Ngài. Họ không hề quan tâm nếu Ngài hiện diện chung quanh họ.
Nhân đây tôi cũng xin hỏi quý vị rằng, quý vị có bỏ quên Ngài không? Có phải cần đến một buổi thờ phượng ngày Chúa nhật để nhắc quý vị đừng quên Chúa không? Quý vị cần phải được ‘nạp điện’ lại từ quần chúng để nhắc nhở chính mình rằng: “Ờ, hở,vâng, đúng rồi. Có Chúa ở trong tất cả mọi điều này.” Như quý vị thấy đấy, ngay cả quốc gia Y-sơ-ra-ên có những buổi nhóm họp công cộng, thì họ cũng chẳng muốn gì nơi Ngài hết ngoài việc bỏ quên Ngài, coi thường Ngài. Ngài rất quen thuộc với những sự đau khổ, thương tổn, thẹo vít và bị thương.
Bà Amy Carmichael cũng từng như thế, bà đã viết trong một bài tựa đề “Không có thẹo sao?” những lời cảnh cáo người đọc như sau: “Ngươi không có thẹo vít nào cả sao? / Không có vết thẹo giấu kín dưới chân, bên hông hay bàn tay sao? / Ta nghe ngươi đã hát như người hùng mạnh trên đất, / Ta nghe chúng mọc lên như những vì sao sáng, / Ngươi không có thẹo vít gì cả sao?”
“Ngươi không có bị thương sao? / Nhưng Ta thì bị thương bởi người bắn cung, kiệt sức./ Ta dựa vào gốc cây và chết; và bị những con dã thú đói mồi thèm khát, chúng vây quanh Ta, Ta bất tỉnh; / Ngươi không có vết thương nào cả sao?”
“Không bị thương à? Không thẹo vít à? / Nhưng Chủ thế nào thì tôi tớ thế ấy, / Và bàn chân bước theo Ta sẽ bị đâm; / Nhưng ngươi thì lành lặn: có thể nào một người đã theo Ta đến thời điểm này, / Ai lại không bị thương, không bị thẹo vít chứ?”
Theo Chúa Cứu Thế Giê-xu không phải là liên hệ đến một cá nhân,hay trở nên phần tử của một phong trào quần chúng.Tôi không cần biết nếu phong trào ấy có liên hệ với thanh niên, hay người lớn,với một Hội Thánh hay với một mục vụ, theo Chúa Giê-xu là liên hệ vào sự chết.Và càng bước đi sâu theo Ngài, quý vị càng trở nên chết hơn nữa đối với ước muốn của mình, đối với bản ngã của mình. “Ngươi không có vết thương, vết thẹo nào cả sao?”
2. Đức Chúa Trời mô tả Ngài như là một sự thay thế,.
“Thật người đã mang sự đau ốm của chúng ta (xin khoanh tròn chữ “sự đau ốm của chúng ta”), đã gánh sự buồn bực của chúng ta (xin khoanh tròn chữ “sự buồn bực của chúng ta”); mà chúng ta lại tưởng rằng người đã bị Đức Chúa Trời đánh và đập, và làm cho khốn khổ.
Nhưng người đã vì tội lỗi chúng ta mà bị vết, vì sự gian ác chúng ta mà bị thương. Bởi sự sửa phạt người chịu chúng ta được bình an, bởi lằn roi người chúng ta được lành bịnh.” (Es 53:4-5)
Câu 6 kết luận,
“.. . Đức Giê-hô-va đã làm cho tội lỗi của hết thảy chúng ta đều chất trên người.”
Đức Chúa Trời nhìn Ngài như là một sự thay thế.
Đức Chúa Trời cũng đã thấy sự đau đớn. Xin đừng hình dung Đức Chúa Cha như là một người Cha không quan tâm đến Con Ngài, khi Đức Chúa Con bước lên Gô-gô-tha. Đức Chúa Cha mô tả sự đau khổ của Con Ngài trong một hình thức sáng tỏ, rõ ràng và đẹp đẽ. “Buồn bực.” “Đau thương.” “Bệnh tật.” “Khốn khổ.” “Tổn thương.” “Bị đâm.”“Bị chà đạp.” “Bị khinh dễ.” “Bị chối bỏ.” “Tất cả mọi tội lỗi đều chất trên Ngài.”
Và Đức Chúa Trời mô tả Ngài như thế nào? Câu 6, Đức Chúa Trời mô tả Ngài như một người đại diện cho những con chiên đi lạc đàn. Quý vị thấy đấy, mỗi người trong chúng ta đều đi theo đường lối riêng của mình. Bức tranh trong tiên tri Ê-sai 53 là một bức tranh của cá nhân bị chà đạp, bị trừng phạt, bị đánh đập. Sỡ dĩ tôi nói nhiều về điều này là vì tôi muốn đem đến một cái nhìn thực tế về Chúa Cứu Thế của Thánh Kinh. Không có chuyện đầu voi đuôi chuột. Một người rất thật trong mọi quang cảnh của kinh văn, nhưng một người không có ấn tượng về hình dáng bên ngoài, một người nói những lời thật sự không thích hợp với con người của Ngài, cho nên người ta đã nói về người ấy rằng: “Không ai nói như Người này đã nói cả.” Nhưng Ngài đã đến trong xã hội như một người bị chà đạp, tan nát và lai láng máu đào, một người bị đóng trên thập tự giá. Không một con đường quý phái để đi theo.
Khi còn ở Âu Châu, lần kia tôi có dịp đến thăm trại tập trung người Do-thái của Đức quốc xã tại Dachau. Khi tham quan, chúng tôi được chiếu cho xem những cảnh tàn nhẫn, dã man của Phát-xít Đức, và những đau khổ mà người tù phải gánh chịu thời ấy. Đến đoạn quân đồng minh tiến vào giải phóng trại tập trung ấy, tôi tin rằng không ai quên được hình ảnh của các tù nhân, chỉ còn như những bộ xương biết đi, chính xác theo nghĩa đen, được giải thoát khỏi cảnh đen tối để bước vào ánh sáng tự do. Một cảm xúc từ đêm tối bước vào buổi sánh bình minh quả không đủ lời để diễn tả. Tôi nhớ đến cảm xúc thật khó tả khi nhìn thấy những con người này bước vào trong ánh sáng với thân thể không gì khác hơn là da bọc xương ấy.
Đó chính là hình ảnh của Chúa Cứu Thế. Chưa bao giờ thật sự biết được sự tự do từ thập tự giá. Ngài bước lên ngọn đồi gọi là Đồi Sọ đó, dang hai tay ra và họ đóng đinh vào tay chân Ngài, huyết tuôn tràn, cuối cùng Ngài đã chết. Thật sai lầm như thế nào khi vẽ lên hình ảnh này như là một bài hát ngắn đầy thu hút,nơi mà chúng ta nắm lấy nó và tin là như thế bởi vì mọi người đều làm như thế.
3.Bức tranh sống động nhất trong phân đoạn này là bức tranh Chiên Con. Chúa Cứu Thế tự vẽ về mình trong 53:7-9.Và khi tự vẽ bức tranh về mình, cũng như qua việc hướng dẫn tiên tri Ê-sai viết từ chữ này sang chữ khác, Chúa Cứu Thế mô tả Ngài là người bị “hiếp đáp,” Ngài bị “khốn khổ.” Hiếp đáp có nghĩa là “bị đè ép mạnh, bị đẩy đi.” Còn chữ “khốn khổ” có nghĩa là “bị cúi xuống thấp, bị làm cho hạ xuống, bị buộc phải vâng phục.” Điều đó đã xảy ra, Ngài đã bị người khác buộc phải đầu phục. “Nhưng,”Kinh Thánh cho biết rằng ngay cả dù Ngài bị buộc phải cúi xuống trong sự vâng phục, thì Ngài
“.. . chẳng hề mở miệng. Như chiên con bị dắt đến hàng làm thịt, . . .”
Cá nhân tôi thì không quen thuộc lắm với đời sống của con chiên. Tôi ước gì mình có thể được biết nhiều hơn trong lãnh vực này. Ở Úc Châu nghề nuôi chiên và hớt lông chiên rất thịnh hành ở các vùng thôn quê, đồng cỏ. Mỗi năm trong dịp Hội chợ nông nghiệp đều có màn thi hớt lông chiên. Một người kể lại kinh nghiệm về việc nuôi chiên của ông ta như sau. “Quả là một kinh nghiệm lạ lùng khi quý vị hớt lông chiên. Người thợ hớt lông muốn hớt thật sát da, hầu có được tối đa số lông chiên, nhưng đồng thời cũng phải giữ để không cắt đứt da, hay làm thương tích con chiên. Quý vị cầm tông-đơ, hay kéo trong một tay, tay kia nắm ngang hông con chiên và vật nó xuống, rồi bắt đầu từ bụng, quý vị hớt vòng lên chung quanh lưng và toàn bộ thân nó. Dĩ chiên là con chiên vùng vẫy, nên công tác này cũng giống như một cuộc vật lộn vậy, sau nhiều lần dằn co, cuối cùng rồi thì quý vị cũng hớt được lông chiên cách sạch sẽ, quý vị có được bộ lông chiên trong tay.” Nhưng ông ta nói thêm: “Nhưng khi quý vị lùa con chiên vào lò để làm thịt, nó chỉ yên lặng một cách tiêu cực nhất có thể được. Không một sự kháng cự!”
Tôi không bao giờ quên được điều đó khi đọc trong 53:7,
“.. . Như chiên con bị dắt đến hàng làm thịt (yên lặng, như là không biết chuyện gì sẽ xảy ra), như chiên câm ở trước mặt kẻ hớt lông,người chẳng từng mở miệng.
Bởi sự ức hiếp, và xử đoán, nên người đã bị cất lấy; trong những kẻ đồng thời với người có ai suy xét rằng người đã bị dứt khỏi đất người sống, là vì cớ tội lỗi dân ta đáng chịu đánh phạt?”
Đừng đánh mất toàn bộ ý tưởng đó. Có ai ở giữa thế hệ đó đã nghĩ rằng Ngài sẽ trở nên chết thay cho người khác? Có ai giữa dân sự nghĩ rằng tất cả tội lỗi của dân chúng đều sẽ chất trên Ngài chứ?
Sĩ nhục hơn nữa khi ngôi mộ chôn Ngài đúng ra là thuộc về người khác. Nó là một ngôi mộ vay mượn. Há không kỳ lạ hay sao khi hàng bao thế kỷ trước đó, tiên tri Ê-sai đã mô tả ngôi mộ thuộc về một người giàu, tên Giô-sép A-ri-ma-thê?
“.. . dầu người chẳng hề làm điều hung dữ và chẳng có sự dối trá trong miệng.”
Sứ đồ Phi-e-rơ đã ở đó. Ông mô tả Chúa Giê-xu trong thư tín của mình qua những lời này,
“Ngài chưa hề phạm tội, trong miệng Ngài không thấy có chút chi dối trá;
Ngài bị rủa mà chẳng rủa lại, chịu nạn mà không hề ngăm dọa, nhưng cứ phó mình cho Đấng xử đoán công bình;”
Trước khi tôi chấm dứt sự trích dẫn, cũng xin nói thêm điều này, chúng ta không có bảng danh sách những lời cầu nguyện của Chúa Giê-xu. Nhưng tôi tin rằng xuyên qua tất cả những biến cố của việc bị bắt, bị xét xử và bị đóng đinh, nếu chúng ta chọc thủng xuyên qua sự ký thuật, sẽ có thể thấy danh sách những điều cầu xin của Chúa Giê-xu đang khi Ngài “phó mình cho Đấng xử đoán công bình.”
Sau đó sứ đồ Phi-e-rơ thêm,
“Ngài gánh tội lỗi chúng ta trong thân thể Ngài trên cây gỗ, hầu cho chúng ta là kẻ đã chết về tội lỗi, được sống cho sự công bình; lại nhơn những lằn đòn của Ngài mà anh em đã được lành bịnh.” (IPhi 2:24)
Thật sự thì cụm từ “những lằn đòn” thuộc về số ít. Không phải là “những lằn đòn,” mà là “lằn đòn.” Một người đã mô tả nó như là một sự xưng bầm to lớn trên thân thể Ngài. Khi quý vị nhìn vào mặt Chúa Giê-xu lúc đó, quý vị không nhìn thấy mặt của một người, mà quý vị nhìn thấy một sự sưng húp lên, kết quả của sự tra tấn.
Đó chính là những gì trong tiên tri Es 52:14.
“Như nhiều kẻ thấy ngươi mà lấy làm lạ (mặt mày người xài xể lắm hơn kẻ nào khác, hình dung xài xể hơn con trai loài người),”
Một số các nhà dịch Kinh Thánh ghi rằng: “Hình thể bên ngoài của Ngài bị hư hại không còn nhìn thấy như là một con người nữa,” có nghĩa là khi quý vị nhìn Ngài lúc đó, quý vị không nhìn thấy Ngài như một người, mặt Ngài sưng bầm và rướm máu khắp nơi.
“.. . mặt mày người xài xể lắm hơn kẻ nào khác, hình dung xài xể hơn con trai loài người,”
Và tiếp theo câu 10 của đoạn 53, câu cuối cùng của chúng ta hôm nay nói rằng: “Đức Giê-hô-va lấy làm vừa lòng mà làm tổn thương Người.”Xin quý vị đừng bao giờ có tư tưởng nghĩ rằng Chúa Giê-xu bị giết chết. Mà do chính Ngài từ bỏ mạng sống của mình. Nó làm Đức Chúa Cha vừa ý khi tìm thấy sự thỏa mãn trong sự chết của Con Ngài. Sự chết của Đức Chúa Con được chính Đức Chúa Cha thiết lập kế hoạch. (AIFL-856,TS).
Cũng xin nói rằng nó cũng được thiết lập cho quý vị và tôi nữa. Không nghi ngờ gì cả, Đức Chúa Trời không thể sử dụng bất cứ ai cách to lớn, cho đến khi Ngài làm tổn thương người đó cách sâu xa. Sự đàn áp, sự vùi dập, những cú đấm mạnh của cuộc đời, tất cả đều được Đức Chúa Cha yêu thương hoạch định. Ngài chuẩn bị nền vải để vẽ lên bức tranh cuộc đời của chúng ta cũng giống y như nền vải của Con Ngài vậy. Nếu chúng ta được vẽ trong hình ảnh của Chúa Cứu Thế, thì không phải là một hình ảnh quyến rũ. Thực tế thì nó ở trong một hình ảnh đơn sơ, trơn tru,và khiêm tốn.
Họa sĩ Dimitri Vail chắc chắn không quen thuộc đối với hầu hết quý thính giả đang nghe đài đây, nhưng ông là một trong những họa sĩ vẽ chân dung nổi tiếng của Mỹ. Có rất nhiều người đến với ông để nhờ vẽ chân dung của mình. Nhà họa sĩ này nổi tiếng do một điều duy nhất mà thôi – sự thực tế! Nét vẽ của ông rất thực tế. Nếu quý vị nhìn chân dung do ông vẽ, quý vị sẽ không nhìn thấy một bức hình chụp được phóng to lên, nhưng là một thực tế của nhân vật trong tranh ấy.
Mục sư Chuck Swindoll kể lại ông từng nhiều lần đến thăm các tranh vẽ của họa sĩ Dimitri Vail được triển lãm tại Viện Hội họa ở thành phố Dallas. Mục sư đi lên đi xuống, ngắm xem từng bức chân dung của những nhân vật nổi tiếng của Mỹ. Mỗi bức tranh đều có đề tên nhân vật bên dưới, những nhân vật nổi tiếng từ Hollywood cho đến New York City, do những người nổi tiếng đều đến cùng hoạ sĩ Dimitri Vail để nhờ vẽ chân dung.
Lần kia Mục sư Chuck Swindoll đang bước trong hành lang để xem tranh, thì chú ý thấy một bức tranh lu mờ được treo trong góc phòng, không có một ngọn đèn soi sáng. Tất cả những bức chân dung khác đều có đèn chiếu vào và được đóng trong những cái khung thật đẹp. Còn bức tranh này thì không có khung, không có đèn,cũng không có tên. Mục sư đứng đó quan sát cách chăm chú trong sự ngạc nhiên:“Chân dung này là của ai nhỉ?” Nó là một bức chân dung màu nâu, xám, xanh thẩm và đen. Mục sư cứ tự hỏi: “Không biết hình này là của nhân vật nào nhỉ?” Cuối cùng khi người hướng dẫn viên của phòng triển lãm đến, Mục sư Chuck Swindoll hỏi: “Thưa cô, bức tranh này vẽ nhân vật nào thế?” Cô ta đáp: “Ồ, đó là bức tranh tự họa. Đó chính là họa sĩ Dimitri Vail đấy. Ông biết không, ông ta giống y như thế đấy!”
Tôi nghĩ: “Đó cũng chính là những gì đối với Chúa Giê-xu.” Ngài có thể vẽ mọi loại người có uy tín, người gây ấn tượng trước công chúng, nhưng khi Ngài vẽ đến chân dung của mình, Chúa vẽ nó trong cách không mang nhiều tính dễ nhận thấy –không khung, không tên, chỉ trong màu xám, màu nâu và màu đen của thực tế mà thôi.
Quý vị tìm mọi cách trên thế giới để làm cho thập tự giá trở nên dễ thương, đẹp đẽ,thu hút, nhưng không thể làm được. Nó là cái máy chém thời Pháp thuộc, hay cái ghế điện của Mỹ hiện nay, dùng để tử hình tội nhân. Không có bất cứ điều gì trông đẹp đẽ trong ấy cả. Chúng ta có thể ca ngợi nó, nhưng không hề có sự vinh hiển hay đẹp đẽ nào về nó cả. Nó là biểu tượng cho sự chết, sự chết trong hình thức thực tế.
Trải qua nhiều thế hệ, nền âm nhạc Phúc Âm đã xuất nhiều bài hát sự vinh hiển và chiến thắng của thập tự giá. Những bài Thánh ca cổ nổi tiếng như “Thập Tự Xưa,” “Gần Thập Tự,” “Nơi Chân Thập Tự.” Và bài Thánh ca được nhiều người yêu thích nhất là “Chúa Giê-xu Có Phải Mang Thập Tự Một Mình Không?” Nó là trung tâm của đức tin chúng ta khi chúng ta hát những bài Thánh ca ấy. Thập tự giá luôn luôn và tiếp tục là điểm tập trung sự chú ý của đức tin cho các Cơ-đốc nhân. Tại sao nó được như thế? Tại sao một điều gì đó nguyên thủy mang sự rủa sả và nhục nhã lại có thể trở nên một dấu hiệu của sự chiến thắng vinh hiển như thế? Các vị sứ đồ có thể trả lời câu hỏi này chúng ta. Hãy nhìn xuyên qua vai họ trong giây lát để xem họ đã viết như thế nào về ý nghĩa của thập tự giá.
Sứ đồ Phi-e-rơ viết,
“Ngài gánh tội lỗi chúng ta trong thân thể Ngài trên cây gỗ, hầu cho chúng ta là kẻ đã chết về tội lỗi, được sống cho sự công bình; lại nhơn những lằn đòn của Ngài mà anh em đã được lành bịnh”. (IPhi 2:24)
Và sứ đồ Phao-lô viết,
“Bởi vì lời giảng về thập tự giá, thì những người hư mất cho là điên dại; song về phần chúng ta, là kẻ được cứu chuộc, thì cho là quyền phép của Đức Chúa Trời.” (ICo 1:18)
Thập tự giá trong tất cả sự kinh hoàng và tàn bạo của nó chính là quyền năng của Đức Chúa Trời để cứu tội nhân. Nó là cách của Ngài để giải cứu tất cả chúng ta khỉi sự chết và ban cho chúng ta nếp sống mới. Thế giới vẫn tiếp tục nghĩ về Cơ-đốc giáo như là sự ngu dại. Nhưng đối với những ai có lòng tin, thì những gì Chúa Cứu Thế Giê-xu đã làm trên thập tự giá là để biến đổi đời sống của chúng ta.Nhưng như tiên tri Ê-sai đã viết trong đoạn 53, vấn đề vẫn như cũ. “Ai tin điều đã rao truyền?” Thập tự giá của Chúa Cứu Thế không có quyền năng trong đời sống chúng ta nếu như không có đức tin. “Cánh tay của Đức Giê-hô-va đã bày tỏ ra.”Nhưng như Mục sư F. B. Meyer tuyên bố: “Cánh tay sức mạnh cứu chuộc của sự vinh hiển của Đức Chúa Trời có thể đang chờ đợi đóng lại chống chúng ta. Nhưng nó sẽ không hiệu qua gì cả trừ khi chúng ta được liên kết với nó bởi đức tin.”
Bây giờ thì quý vị có tin rằng câu trả lời cho nhu cầu sâu xa nhất của quý vị hôm nay là một Đấng không? Đấng đã chết trên thập tự giá thay cho quý vị. Xin quý vị hãy thành thật trong giờ này. Quý vị có thật sự tin rằng công việc cứu chuộc đã hoàn tất rồi không? Không có bất cứ điều gì quý vị có thể làm được để vá lại những mảnh vụn trong cuộc đời của quý vị cả, sự cứu chuộc là tin cậy vào quyền năng cứu chuộc của Chúa Cứu Thế và thập tự giá của Ngài. Thưa quý vị thính giả thân mến của tôi, đó là điều tất cả chúng ta đều phải trả lời hôm nay. Ngoài ra, phần còn lại chỉ là sự ngu dại!
Kính mời quý vị cúi đầu nhắm mắt lắng lòng yên lặng trong giây lát để ra mắt Đức Chúa Trời lần nữa qua lời cầu nguyện.
Kính lạy Cha yêu thương, cám ơn Cha về những sự đau thương thống khổ mà Chúa Cứu Thế Giê-xu đã gánh chịu vì cớ tội lỗi của chúng con. Là những điều mà Cha đã hoạch từ trước vô cùng trong chương trình đời đời của Ngài, và Chúa Thánh Linh đã bày tỏ cho tiên tri Ê-sai ghi lại trước những sự kiện ấy hàng bao thế kỷ trước khi thực sự xảy ra. Cám ơn Cha về những bài học quý báu từ những bức tranh khác nhau về hình ảnh của Chúa Cứu Thế từ cái nhìn của con người, cái nhìn của Cha và cái nhìn của chính Chúa Giê-xu về mình. Xin cho mỗi chúng con có được cái nhìn đúng đắn về hình ảnh thật của Chúa Cứu Thế Giê-xu.
Chúa ơi, hôm nay chúng con phó dâng mình trong cánh tay sử dụng của Ngài. Chúng con dâng tương lai của mình cho Ngài. Và chúng con tin cậy với sự hiện diện của Ngài. Xin giúp chúng con chiến đấu trải qua thời điểm cô đơn này với Ngài.Chúng con thành tâm cầu nguyện trong danh quý báu của Chúa Cứu Thế Giê-xu.A-men!

Leave a Comment